Tiểu Thư Tinh Ranh – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Dunford nhướng mày. Đây là Henry sao? “Cô là con gái,” anh buột miệng, sau đó mới nhận ra câu nói của mình thật ngu ngốc.
“Gần đây vẫn là con gái,” Henry đùa. Có ai đó đang rên lên ở phía sau. Chẳng phải đoán cô cũng biết là bà Simpson.
Dunford chớp mắt nhìn sinh vật kỳ lạ đang đứng trước mặt mình. Cô ấy mặc quần ống chẽn của đàn ông phối kèm áo sơ mi cotton trắng với vô số vết bùn trên người. Mái tóc nâu không được cột lại, lòa xòa trên lưng. Thật ra thì mái tóc đó khá đẹp rất nữ tính và đối lập hẳn với phần còn lại của con người cô. Thật khó mà biết được cô ấy hấp dẫn hay chỉ thú vị, hoặc cô ấy có đẹp hay không nếu chỉ dựa vào trang phục như thế này. Nhưng chẳng có cách nào mà kiểm tra gần được, vì cô gái này bốc lên mùi… không phải của phụ nữ.
Thành thật mà nói, Dunford không muốn đứng gần cô gái này trong phạm vi ít nhất là ba feet[1].
Henry đã dùng “nước hoa” lợn từ sáng và giờ thì nó bốc mùi khá rõ. Cô thấy ngài tân nam tước nhăn mặt và chỉ ra ngài ấy hành động như vậy vì trang phục khá là dị thường của cô. Ồ, giờ thì chẳng thay đổi được gì nữa rồi, cám ơn ngài vì đã đến sớm và cám ơn cả sự xuất hiện không đúng lúc của con lợn nữa, vậy nên cô quyết định làm điều tốt nhất lúc này là mỉm cười một lần nữa, để khiến anh cảm thấy cô rất vui mừng khi được gặp anh.
Dunford hắng giọng. “Xin thứ lỗi vì sự kinh ngạc của tôi cô Barrett, nhưng…”
“Henry. Xin cứ gọi tôi là Henry. Mọi người đều gọi tôi như thế.”
“Henry. Xin lỗi vì sự kinh ngạc vừa rồi, nhưng tôi nghe nói người đứng đầu ở đây tên Henry, và tôi nghĩ…”
“Không sao,” cô phẩy tay. “Chuyện đấy vẫn thường xảy ra ấy mà. Nó cũng tốt cho công việc của tôi.”
“Chắc là như thế,” anh lẩm bẩm, kín đáo lùi xa khỏi cô thêm một bước. Henry chống tay lên hông và nhìn vào chuồng ngựa phía bên kia bãi cỏ để chắc chắn rằng con lợn đã được nhốt đúng cách. Dunford lén nhìn cô, nghĩ rằng hẳn phải có một Henry khác chứ cô gái này làm sao mà đứng đầu quản lý trang trại được. Vì Chúa, trông cô ấy chỉ như mới mười lăm.
Bất chợt cô quay lại phía anh. “Chuyện này không thường xuyên xảy ra đâu. Chúng tôi đang xây chuồng lợn mới nên phải nhốt tạm bọn lợn trong chuồng ngựa.”
“Tôi hiểu.” Cách cô ấy nói thì đúng là người đứng đầu, Dunford nghĩ.
“Vâng. Chúng tôi đã làm được một nửa rồi.” Henry cười toe toét. “May mà ngài đã đến, thưa ông chủ, thế là chúng ta có thêm người làm rồi.”
Ai đó ở phía sau hắng giọng, và lần này cô cũng đoán chắc đó là bà Simpson.
Đến lúc Simpson phải can thiệp rồi, Henry nghĩ, khẽ liếc mắt. Cô lại cười với Dunford và nói, “Tôi rất mong chuồng lợn được làm xong càng sớm càng tốt. Chúng ta đều không muốn tai nạn như chiều nay lặp lại nữa, phải không ạ?”
Lúc này Dunford không có lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận sinh vật này đúng là người điều hành trang trại. “Tôi hiểu cô là người đứng đầu ở đây,” cuối cùng anh nói.
Henry nhún vai, “Cũng đúng.”
“Hình như cô, ừm… hơi trẻ thì phải?”
“Có lẽ vậy” Henry trả lời mà không suy nghĩ. Chết tiệt, nói sai rồi. Nói vậy chỉ tạo cớ cho anh ta thoát khỏi cô thôi.
“Nhưng tôi là người đàn ông giỏi nhất cho công việc này,” cô vội thêm vào, “Tôi đã điều hành điền trang Stannage hàng năm nay rồi.”
“Phụ nữ,” Dunford thì thầm.
“Xin lỗi?”
“Phụ nữ. Người phụ nữ giỏi nhất cho công việc này.”
Mắt anh lấp lánh ánh hài hước. “Cô là phụ nữ, hay không phải nhỉ?”
Henry, hoàn toàn quên mất là đang bị trêu chọc, mặt cô đỏ bừng. “Ở Cornwall chẳng có người đàn ông nào làm việc này tốt hơn tôi đâu,” cô cằn nhằn.
“Tôi tin điều đó,” Dunford nói, “Ngoại trừ những con lợn. Nhưng chuyện ấy cho qua. Điền trang Stannage trông khá là ổn. Tôi chắc rằng cô đã làm rất tốt. Thực ra, có lẽ cô nên giới thiệu cho tôi về mảnh đất này.” Anh nói xong, không quên kèm theo vũ khí lợi hại nhất của mình: Nụ cười.
Henry phải gắng hết sức để không tan chảy trước nụ cười ấy. Cô chưa bao giờ có cơ hội gặp một người đàn ông có nụ cười quyến rũ nhường ấy, và cô cũng không thích ruột gan mình cứ cồn cào như vậy. Anh ta có vẻ không quan tâm đến sự có mặt của cô một tí tẹo nào, cô nhận ra điều đó, trừ việc anh ta thấy cô khá kỳ lạ. Ồ, anh ta sẽ không nhận thấy mình thích anh ta đâu. “tất nhiên rồi,” cô nhẹ nhàng đáp lời. “Tôi rất vui được làm điều đó. Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ không?”
“Henry!” bà Simpson kêu lên, chạy đến bên cô. “Ông chủ vừa đi một chặng đường dài từ London. Tôi chắc ngài ấy muốn nghỉ ngơi một chút. Hẳn là ngài ấy cũng đói rồi.”
Dunford lại nở nụ cười chết người. “Tôi đói muốn chết luôn ấy chứ.”
“Nếu được thừa kế mảnh đất này, tôi sẽ muốn đi xem nó ngay,” Henry nói giọng trịnh thượng. “Tôi muốn biết mọi điều về nó.”
Dunford nheo mắt nghi ngờ. “Tất nhiên, tôi muốn biết mọi điều về điền trang Stannage, nhưng tôi chẳng thấy có lý do gì mà không bắt đầu tìm hiểu vào sáng mai, sau khi tôi đã ăn uống và nghỉ ngơi.” Anh quay lại phía Henry, hơi nghiêng đầu. “Và tắm nữa.”
Mặt Henry đỏ bừng lên khi cô nhận ra tân Nam tước Stannage đang nhắc khéo mình. “Tất nhiên, thưa ông chủ,” cô lạnh lùng trả lời, “Mong ước của ngài là mệnh lệnh đối với tôi. Ngài là chủ nhân mới ở đây mà, tất nhiên rồi.”
Dunford nghĩ mình đã đùa hơi quá khi cô nói “tất nhiên” đến hai lần liền. Do tính cô vậy? Và tại sao cô đột nhiên bực bội với anh như thế? Cô đã luôn mỉm cười chào đón mới vài phút trước mà. “Tôi rất vui mừng về sự sắp đặt của cô, cô Barrett. Xin lỗi, ờ, Henry. Và từ giọng nói dễ thương của cô, tôi chỉ có thể hiểu cô hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của tôi. Rất hay.” Anh cười với cô và đi theo bà Simpson vào nhà.
Sách liên quan
Kẻ Trăn Trở – Đọc sách online ebook pdf
Lương Hoài Nam
Đại Thần Em Nuôi Anh – Đọc sách online ebook pdf
Thiểm Đạm Ngữ
Giấc Mơ Trung Quốc – Đọc sách online ebook pdf
Lưu Minh Phúc
Trần Duyên – Đọc sách online ebook pdf
Yên Vũ Giang Nam