Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Tình Cho Không của tác giả Mỹ Hạnh mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2

Phi cảng vào đêm, câu lạc bộ rực rỡ ánh đèn màu . Từng bộ đồ bay diù các cô gái theo tiếng nhạc, lời ca rên rỉ não nùng cùng khói thuốc mịt mù thâu đêm suốt sáng. Khung cảnh này quá xa lạ với Ngàn Phương.

Những người con gái đồng hành với cô đã kéo hết vào câu lạc bộ ngồi chờ chuyến bay . Họ ăn uống, nói cười thoải mái . Họ lớn hơn cô cả tuổi tác và sự từng trải . Ngàn Phương vô cùng e ngại, thu mình trong chiếc áo len đã cũ. Ngàn Phương đơn độc giữa sân nhà chờ, một mình, một bóng.

Người đàn ông ấy, điếu thuốc lập lòe trên môi, đứng bên căn nhà dành cho các chuyên viên kỹ thuật, nhìn sang chỗ Phương đã khá lâu . Ông thấy cô gái ngồi bất động, vạt áo trắng đôi lúc lóe lên theo ánh đèn. Ông đi đến, cô gái nhìn lên, ánh mắt lo sợ nhưng cô vẫn cố gắng che dấu . Ông trấn an cô bằng giọng nói trầm ấm :

– Cô bé đừng sợ ! Chú chỉ muốn hỏi, cô bé đi đâu mà có mặt ở đây giờ này ?

Ngàn Phương e dè nhìn người lạ. Gương mặt rắn rỏi, thuần hậu với nếp nhăn ở trán, mái tóc đã hoa râm, làm cô gái đóan nguoì ấy khá lớn tuổi, cô có cảm giác yên tâm :

– Cháu về Sài Gòn học.

– Có phải cháu đi với các cô kia không ? – Ông chỉ tay vào câu lạc bộ.

– Dạ.

Người đàn ông nhíu mày :

– Nghĩa là cháu được đưa đi học y tá quân đội phải không?

– Dạ.

– Cháu đi có một mình?

– Dạ.

– Cháu bao nhiêu tuổi, mà cha mẹ để đi xa vậy?

– Cháu vừa qua khỏi tuổi 16 dược mấy ngày.

Người đàn ông nghĩ thầm – Vì lý do gì cô gái nhỏ này bước chân vào con đường ấy ? Tại sao những người thân yêu của cô không can ngăn? Chiếc áo này chứng tỏ cô còn là người của học đường. Tự nhiên người đàn ông tò mò, ông muốn tìm hiểu :

– Này, cô bé ! Chuyến bay có lẽ đến nửa đêm mới thực hiện được vì trục trặc kỹ thuật. Những người bạn của chú đang sửa soạn ngoaì kia . Cô bé ngồi ngoaì này lạnh lắm, vào trong kia đi . Chú sẽ mời cô bé ăn chút gì cho ấm bụng trong lúc chờ đợi.

– Cảm ơn chú, cháu không muốn làm phiền.

Người đàn ông khẽ mỉm cười vì câu nói nghiêm trang, già dặn :

– Kìa cô bé, chú không có ý gì, chỉ thực lòng mời, nếu cô bé không thích ăn ở câu lạc bộ thì qua nhà chú ở, chú sẽ đãi cháu bằng đồ hộp vậy.

– Dạ không . Cháu không đói.

– Sao cô bé cái gì cũng từ chối vậy ? Chú có nói gì đáng sợ ?

– Dạ không ! Cháu chẳng dám nhận. Cháu đã hứa với mẹ và bản thân, từ nay cháu không dám nhận bất cứ cái gì của người ta cho nữa .

– Vì lẽ gì? Đây chỉ là sự quen biết bình thường, chú là người lớn tuổi, coi cháu như con.

– Cháu biết, nhưng không làm khác đâu . Những gì cháu nhận từ trước đến nay cũng của người lớn tuổi, người tốt, nhưng cháu thấy mình không thể …

Người đàn ông châm thuốc, vất cây diêm ra xa :

– Thôi được, chú hiểu ! Vậy chú có thể ngồi nói chuyện với cháu một lát được không?

Cô lưỡng lự, rồi gật đầu . Tay giữ chặt túi xách, ôm gọn trong người.

Người đàn ông quay về phía câu lạc bộ, khi ra xách một chiếc ghế nhỏ.

– Chú ngồi đây nói chuyện thoải mái hơn phải không?

Người đàn ông lớn tuổi thật tế nhị, cô thầm cảm ơn :

– Dạ, không dám.

– Chú nghĩ, nhà thật cũng lạ, dạy con phải cẩn thận trong cuộc đời, phải giữ mình … nhưng lại thả con buớc vào đời một thân một mình .

– Đây là quyết định của cháu . Ba mẹ cháu không bằng lòng cho cháu ra đời sớm, cháu muốn mình tự lập, nuôi thân.

– Cháu đi vậy, không thương nhớ ba mẹ sao?

– Tình thương ấy đâu tự trong tim, cháu chưa tìm thấy . Khi bước chân ra đi, cháu mới hiểu rằng mẹ cháu rất thương cháu . Cháu cũng rất yêu mẹ, nhưng đã muộn …

– Tại sao là muộn? Bây giờ cháu có thể quay về ra khỏi nơi này, về gia đình của cháu.

– Không ! Chính thương mẹ, cháu mới quyết định ra đi! Cháu phải trở thành người lớn.

– Nè cháu ! Chú không hiểu gì về những câu nói tối nghĩa của cháu . Có thể nói cho chú nghe vì sao cháu bỏ học, bước chân vào đời sớm vậy?

– Sao chú biết cháu bỏ học ?

– Cái áo học trò trên người cháu dấu được ai ? Còn một mùa thi nữa mà cháu lại có mặt ở đây, cái bảng tên trường chưa được cắt bỏ.

– Nhưng kể với chú làm gì? Một chút nữa thôi, cháu sẽ không gặp chú nữa.

– Cháu bi quan quá vậy ?

– Cháu sẽ không về thành phố này nữa . Cháu muốn đi thật xa.

Người đàn ông chăm chú nhìn vào mặt cô bé :

– Điều gì làm cháu phải từ bỏ nơi cháu sinh ra và lớn lên? Tuổi 16 là tuổi mộng mơ trong trắng, đánh mất đi cháu sẽ không bao giờ tìm lại được. Chú có người con gái cùng tuổi với cháu, nó chưa hề biết gì ngoài bè bạn, trường lớp.

Người con gái lạnh lùng, không e dè, giọng đanh lại :

– Vì con gái của chú có tất cả những gì mà cháu không có.

Người đàn ông giật mình vì câu nói của cô gái . Gương mặt rắn hơn tuổi đời dù còn phảng phất nét thơ ngây, ánh mắt thì u buồn trống vắng. Ông chưa kịp nói gì thì cô phục vụ đã đến, mang theo khay thức ăn.

– Thưa ông ! Còn cần gì nữa không ạ ? – Vừa nói, cô vừa nhìn Ngàn Phương.

– Không ! Cám ơn cô.

Ngàn Phương nhăn mặt tỏ ý không bằng lòng, khi nhìn khay thức ăn sang trong.

– Đừng nhăn mặt vậy cháu . Còn chờ lâu, trời lại lạnh, ăn đi để chống lại cơn đói chứ.

– Cháu không đói, cám ơn chú.

– Cô bé ơi ! Cứ ăn đi, chú không bỏ thuốc độc, thuốc mê gì đâu . Đừng có mà khùng vậy ! – Ông vừa nói vừa cười hiền từ nhìn Ngàn Phương.

– Cháu tưởng rời mái trường, tiếng “khùng” ấy sẽ mất đi, ai ngờ chưa bước chân vào đời lại nhận thêm một tiếng “khùng” nữa rồi . – Cô vừa nói, vừa cười buồn buồn.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x