
Trạm Thu Phí Quái Lạ – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Ngoài Sự Mong Đợi
Đột nhiên cậu thấy mình đang lao đi trên một con đường cao tốc lạ lẫm giữa vùng quê, và khi ngoái nhìn ra sau, cậu không thấy trạm thu phí, phòng mình, mà thậm chí cũng chẳng thấy nhà mình đâu nữa. Trò chơi này có vẻ thật hơn cậu nghĩ.
“Lạ nhỉ,” cậu thầm nghĩ (các bạn chắc hẳn cũng đang nghĩ như vậy). “Mình cứ tưởng đây là trò đùa mà hóa ra không phải, nhìn xem, mình đang lái xe trên một con đường mình chưa từng thấy bao giờ, đích đến là một nơi mình chưa từng nghe nói đến, tất cả chỉ vì một trạm thu phí từ trên trời rơi xuống. Được cái hôm nay trời đẹp, đi chơi cũng hay,” cậu kết luận, vẻ khấp khởi hy vọng, lúc này, đó là điều duy nhất cậu biết chắc.
Ánh dương lấp lánh, bầu trời trong xanh, và mọi sắc màu xung quanh cậu dường như tươi mới và rực rỡ hơn bao giờ hết. Những đóa hoa sáng bong như vừa được cọ rửa, và hàng cây cao ven đường lung linh màu xanh ánh bạc.
“CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI SỰ MONG ĐỢI”, một tấm biển treo bên ngoài một căn nhà nhỏ bên vệ đường đề dòng chữ nắn nót.
“SẴN SÀNG CHO BẠN THÔNG TIN, DỰ BÁO VÀ LỜI KHUYÊN. HÃY DỪNG XE TẠI ĐÂY VÀ BẤM CÒI”.
Ngay sau tiếng còi đầu tiên, một người đàn ông bé nhỏ mặc áo khoác dài lao từ trong nhà ra, vừa đi vừa nói liến thoắng, và liên tục nhắc lại những lời mình nói:
“Ôi, ôi, ôi, ôi, chào mừng, chào mừng, chào mừng, chào mừng đến với vùng đất Sự Mong Đợi, vùng đất Sự Mong Đợi, vùng đất Sự Mong Đợi. Gần đây chúng tôi không gặp nhiều khách đi đường lắm; quả thực là gần đây chúng tôi không gặp nhiều khách đi đường cho lắm. Tôi có thể làm gì cho cậu? Tôi là Người Biến Báo.”
“Đường này đến Thành phố Từ Điển đúng không ạ?” Milo hỏi, cảm thấy hơi choáng vì lời chào mừng vồ vập kia.
“Để xem, để xem, để xem nào,” người đàn ông lại nói. “Tôi không biết có đường nào sai để đến Thành phố Từ Điển cả, vì thế nếu đường này dẫn đến Thành phố Từ Điển thì chắc chắn nó là đường đúng, còn nếu không thì chắc nó phải là đường đúng để đến đâu đó, bởi vì không có đường sai dẫn đến bất kỳ nơi nào cả. Cậu có nghĩ là trời sẽ mưa không?”
“Cháu tưởng ông là Người Dự Báo Thời Tiết1,”
Milo nói, cậu đang thấy rối tung cả lên.
“Ồ không,” người bé nhỏ kia nói, “tôi là Người Biến Báo, không phải Người Dự Báo Thời Tiết, vì việc ứng biến trước tình hình thời tiết còn quan trọng hơn nhiều so với việc xem thời tiết sẽ ra sao.” Nói đoạn, ông ta thả hơn chục quả bóng bay lên trời. “Để xem gió thổi chiều nào,” ông ta nói và tự bật cười vì câu đùa của mình trong khi những quả bóng bay mất theo đủ mọi hướng.
“Sự Mong Đợi là chỗ như thế nào ạ?” Milo hỏi, cậu không hiểu câu đùa ấy và đang nghi ngờ rằng người đàn ông bé nhỏ kia đầu óc không được bình thường.
“Hỏi rất hay, hỏi rất hay,” ông ta reo lên. “Sự Mong Đợi là nơi cậu phải đến trước khi đến được nơi cậu muốn đến. Tất nhiên, có những người không bao giờ vượt ra được ngoài Sự Mong Đợi, nhưng nhiệm vụ của tôi là giục họ đi thật nhanh cho dù họ có muốn hay không. Giờ thì tôi có thể giúp gì cho cậu nữa không?” Milo còn chưa kịp trả lời thì ông ta đã lao vào trong nhà và một phút sau lại xuất hiện với một chiếc áo khoác mới và một cái ô.
“Cháu nghĩ là cháu tự tìm đường được ạ,” Milo nói, mặc dù cậu hoàn toàn không dám chắc. Nhưng, vì chẳng hiểu nổi một chữ trong những gì người đàn ông bé nhỏ kia nói, nên cậu nghĩ tốt hơn hết mình nên đi tiếp một mình – ít nhất cho tới khi cậu gặp được một người không nói những lời ngược xuôi đều vô nghĩa như thế.
“Tuyệt, tuyệt, tuyệt,” Người Biến Báo nói. “Dù cậu có tìm được đường cho mình hay không thì kiểu gì cậu cũng sẽ tìm được một con đường nào đó. Nếu cậu tìm thấy đường cho tôi thì làm ơn trả lại nhé, vì tôi đã đánh mất nó từ lâu lắm rồi. Tôi nghĩ bây giờ chắc nó đã gỉ hết cả. Cậu bảo là trời sắp mưa, phải không nhỉ?” Đoạn ông ta mở ô ra và đi cùng Milo đến bên chiếc xe.
“Tôi rất mừng là cậu đã tự quyết định. Tôi rất ghét phải quyết định việc gì, cho dù là việc tốt hay xấu, trên hay dưới, trong hay ngoài, mưa hay nắng. Tôi luôn nói là mình phải mong đợi mọi việc, như thế thì việc không mong đợi mới không bao giờ xảy ra. Giờ xin cậu hãy lái xe cho cẩn thận; tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt, tạm…” Lời tạm biệt cuối cùng của ông ta bị át mất bởi một tiếng sấm lớn, và khi Milo lái xe xuôi theo con đường ngập nắng, cậu thấy Người Biến Báo đứng dưới một đám mây dữ dằn dường như đang trút mưa xuống mỗi mình ông ta.
Con đường giờ dốc xuống một thung lũng rộng lớn xanh tươi, kéo dài mãi về tận cuối đường chân trời. Chiếc xe nhỏ lướt đi bon bon, và Milo hầu như chẳng cần phải nhấn ga mà xe vẫn chạy nhanh hết tốc độ. Cậu rất mừng vì lại được lên đường.
“Dừng lại ở Sự Mong Đợi cũng hay đấy,” cậu thầm nghĩ, “nhưng nói chuyện với người đàn ông kỳ lạ đó cả ngày cũng chẳng đi đến đâu cả. Ông ta đúng là người kỳ quái nhất mà mình từng gặp,” Milo nghĩ tiếp – mà không hay biết là cậu sẽ sớm gặp thêm cả lố người kỳ quái nữa.
Trong khi lái xe dọc theo con đường cao tốc yên bình, cậu đắm chìm vào mơ mộng và càng lúc càng không chú ý xem mình đang đi đâu nữa. Chẳng mấy chốc cậu đã chẳng còn chú ý chút nào, chính vì vậy, khi đến một ngã rẽ có biển báo chỉ về bên trái thì Milo lại rẽ sang bên phải, đi theo một con đường nhìn có vẻ rất giống đường sai.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi ngay khi cậu rời khỏi đường cao tốc. Bầu trời trở nên xám xịt, và toàn bộ khung cảnh cũng mất hết màu sắc, ngả sang rặt một màu nhờ nhờ đơn điệu. Tất cả im ắng hẳn, ngay cả bầu không khí cũng ảm đạm.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.