Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Trạm Xe của tác giả Cao Hành Kiện mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2

(Cô gái chạy đi, hay tay ôm mặt. Mọi người thiểu não.)

Bà mẹ: (Lẩm bẩm.) Chắc là hai bố con hết quần áo để thay rồi, anh chẳng biết làm gì cả, quần đùi có rách cũng chẳng biết vá. Bội Bội chắc là muốn mẹ khóc đến chết đi sống lại rồi, tội nghiệp Bội Bội của mẹ…

(Cô gái ngồi xổm, mọi người từ từ tụ tập chung quanh.)

Người đeo kính: (Nói khẽ.) Cô có sao không?

Sư phó: Đói không? Trong túi tôi vẫn còn cái bánh nướng.

Ông già: Đau bụng?

Mã chủ nhiệm: (Nói lớn với khán giả.) Bác sĩ đâu? Có ai biết về thuốc làm ơn đến xem xem!

Bà mẹ: (Tự kềm hãm mình, bước lại, cúi xuống bên cạnh cô gái.) Khó chịu chỗ nào? Cho chị biết. (Vuốt đầu cô gái.)

(Cô gái vùi đầu vào lòng bà mẹ, khóc oà lên.)

Bà mẹ: Đây là chuyện đàn bà, mời tất cả quí vị đi chỗ khác.

(Mọi người giải tán.)

Bà mẹ: Cô, cho tôi biết, có chuyện gì?

Cô gái: Chị à… em khổ quá…

Bà mẹ: (Vuốt ve cô gái.) Dựa vào chị. (Ngồi xuống đất, để cô gái dựa vào mình, ghé vào tai cô gái hỏi thầm.)

Ông già: (Già khụ hẳn đi) A, ván cờ này kể như tiêu…

Mã chủ nhiệm: Bác lên phố chỉ để đánh cờ à?

Ông già: Vì ván cờ này, tôi đã đợi mãi, đợi suốt cả đời.

Cô gái: Không, không, anh ấy sẽ không đợi em nữa đâu…

Bà mẹ: Con bé vớ vẩn, thế nào cũng đợi mà.

Cô gái: Không đợi đâu, chị không hiểu.

Bà mẹ: Hai người quen nhau lâu chưa?

Cô gái: Đây là buổi hẹn đầu tiên, bảy giờ mười lăm, tại cổng công viên, bên kia đường cái, dưới cột đèn thứ ba…

Bà mẹ: Hai người chưa từng bao giờ gặp nhau à?

Cô gái: Một người bạn học của em làm việc trong thành phố, chị ấy giới thiệu.

Bà mẹ: Việc gì phải khổ sở, cứ tiếp tục đi tìm, trên đời này đàn ông thiếu giống gì.

Cô gái: Không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ còn có ai đợi em nữa!

Mã chủ nhiệm: (Đối diện khán giả, lẩm bẩm.) Tôi phải đi thôi. Không phải là tôi có hẹn đi ăn nhậu ở Đồng Khánh Lâu sao? Thiên hạ mời, cũng là dân tay trong. Tôi không cần phải đợi một năm để lên phố uống rượu. Rượu thì ở nhà tôi không phải là không có. Ngay cả loại Mao Đài nổi tiếng khắp thế giới chứa trong bình sứ trắng cột nơ đỏ. Không phải là khoe khoang chứ, tôi chỉ cần nói một tiếng, chứ chưa cần phải nhọc sức dở chân lên, là có người mang đến ngay. Tôi không cần phải vào thành phố. (Lớn tiếng.) Tôi không cần.

Ông già: (Khích động.) Ván cờ này tôi vẫn không thể không chơi!

Mã chủ nhiệm: (Nói với khán giả.) Ngoài loại mê cờ ra, trên đời này loại quái nhân nào cũng có cả, chỉ vì để đánh ván cờ mà đợi ở trạm xe suốt một năm. (Nói với Ông già, đầy hảo tâm và thương hại.) Tôi cũng đánh cờ rất nhiều, nhưng mà chưa mê đến mức độ của bác. Bác bị lên cơn ghiền cờ rồi, đến nhà tôi đi, đánh một vài ván, tôi giúp bác đỡ ghiền, chúng mình cứ uống rồi đánh cờ, đánh cờ rồi uống. Bác à, bác xem bác lớn tuổi như vầy rồi, tại sao phải khổ sở phơi nắng ở trạm xe thế này? Đi với tôi đi.

Ông già: (Khinh khỉnh.) Đi với ông?

Mã chủ nhiệm: Bác à, trong đám trăm người nhân công ở sở tiếp liệu của tôi, kể cả đoàn trưởng, tổ trưởng trên dưới mười người, vẫn chưa có ai là đối thủ của tôi, không tin, bác cứ hỏi họ đi!

Người đeo kính: (Đọc.) pig, books, desk, dog… k… g… k

Ông già: (Khích động đến run lên.) Ông… ông có đọc báo chiều không?

Mã chủ nhiệm: Chưa từng lỡ một ngày! Tôi chỉ mua dài hạn báo chiều. Báo chiều từ thành phố trưa hôm sau là gửi đến bưu điện thị trấn, xế trưa là phân phối đến sở tiếp liệu chúng tôi. Tôi thường giữ báo đến khi ăn cơm chiều xong mới đọc. Chỉ cách một đêm là các tin tức trong thành phố không có gì mà tôi không biết.

Ông già: Ông có biết cái vị tên Lý Mặc Sinh không?

Mã chủ nhiệm: Ô, cái anh ca sĩ mới, tuyệt lắm!

Ông già: Thế mà ông cũng nói chuyện đánh cờ. Vị tôi nói là đương kim vô địch cờ toàn quốc.

Mã chủ nhiệm: Ồ, bác muốn nói cái anh gì đó quán quân kỳ thi cờ tướng chứ gì? Cùng họ với bà xã nhà tôi.

Ông già: Quán quân thì đã sao? Cờ của hắn, vẫn còn thường lắm.

Mã chủ nhiệm: Ông bác, ý bác muốn nói là bác cũng có thể trở thành quán quân?

Ông già: Báo chiều có đăng cái ván cờ mà hắn thắng giải. Tôi… đã từng nghiên cứu qua! Không phải chỉ vì hắn ở thành phố sao? Phải chi tôi cũng ở thành phố…

Mã chủ nhiệm: (Cười.) Thì bác đã là quán quân rồi.

Ông già: Tôi không dám nói thế. Tóm lại, tôi có viết cho hắn một lá thư, hẹn với hắn đánh với nhau một ván ở Cung Văn Hóa trên phố, chính là vào chiều nay. Hừ, chiều hôm nay năm ngoái! Cờ đã đi một nước là không được rút lại, con người không thể không có chữ tín!

Mã chủ nhiệm: Đúng thế!

Người đeo kính: (Đọc lớn.) bik, pook, Dessgdokpik–boog–nghe ghê quá!

Thằng lỗ mãng: Vẫn còn bịch bịch đánh rắm tây phương đó à?

Người đeo kính: (Bồn chồn.) Tôi không giống cậu, cậu có thể đi rong không làm gì cả, tôi thì phải thi vào đại học! Tôi chỉ có cái cơ hội cuối cùng này thôi, nếu như xe buýt không đến, tôi sẽ bị quá tuổi thi! Đợi với đợi, lãng phí hết tuổi trẻ khổ sở biết mấy. Điều này làm sao mà cậu hiểu nổi? Cậu tránh đi cho tôi nhờ.

Thằng lỗ mãng: Tôi đâu có cản trở gì bác đâu?

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x