Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Trăng Hoàng Cung của tác giả Phùng Quán mời bạn đọc thưởng thức.

Chương hai: Cảm tạ

Như một triệu phú hoang tàn

Tôi đã bốc rời thơ tôi

Ném vung vãi tiêu xài không tiếc

Vàng nén thơ tôi đem làm đá lát đường

Cho những bàn chân lao lực

Với một lòng tin ngu dại ngây thơ

Thơ mình tiêu trọn đời không hết…

Nhưng rồi một hôm

Cách đây đã nhiều năm

Tôi choáng người lục túi

Túi rỗng không!

Vàng-nén-thơ tôi đã tiêu đến vụn cuối cùng

Nhà triệu phú phá sản

Túi rỗng không một đồng

Vẫn có thể sống

Bằng cách ngữa tay xin bố thí

Nhưng làm sao tôi có thể sống không thơ

Thơ

Tôi biết xin ai!

Ai cho?

Thơ với tôi là nước trên sa mạc

Đã nhiều năm nay

Tôi sống mà như đã chết

Cơn khát thơ thiêu đốt tim tôi

Tôi đã đi rao cùng thiên hạ:

– Ai đổi thơ lấy máu!

Không ai đổi

Vì máu của tôi không cùng nhóm máu họ [3]

Và thơ họ không cùng nhóm thơ tôi [4]

Giữa thành phố quê hương

Bất ngờ tôi gặp em

Rất thật mà như là ảo giác

Một ốc đảo bóng chà là xanh mát

Giếng sa mạc đầy tràn…

Tôi uống thơ từ đôi mắt em nhìn

Tôi vục môi uống không kịp thở

Cảm tạ em tôi đã hồi sinh…

Trong khoảnh khắc tôi lại trở thành triệu phú

Vàng-thơ em cho lại đầy ắp túi tôi

Em cho hào phòng

Như nguồn suối nơi phát tích

Em cho đầy tràn

Như cơm trong nồi đất Thạch Sach!

Cảm tạ em

Tôi đã hồi sinh…

Chương ba: Trái thơ

Từ khi tôi biết em

Tôi không còn được ngủ trọn đêm

Cứ nửa đêm là tôi thức giấc

Có con chim gì mỏ rất sắc

Nó đậu trong tóc tôi

Nó mổ vừng-trán-trái-thơ chín mõm

Tôi bàng hoàng thấp thỏm

Sợ trái-thơ rụng trước bình minh

Tôi vùng dậy

Đốt đèn

Tôi hái…

Từ khi tôi biết đến em

Trái-thơ chín nhiều đến nỗi

Mỗi đêm tôi thức giấc nhiều lần

Đêm quên ngủ

Ngày quên ăn

Rượu như lửa tôi uống tràn thay nước [1]

Chắc chỉ một ngày gần đây

Tôi sẽ ngã gục

Dưới chân em

Chết kiệt sức vì thơ!

Chương bốn: Chán chộ

Nỗi khát được ngắm nhìn gương mặt nàng làm tôi bứt rứt, cồn cào như khát rượu. Vừa rời khỏi gương mặt Nàng chừng hút tàn điều thuốc, tôi đã tìm cớ quay lại với Nàng. Mà cớ thì thiếu gì! Quên mũ, quên túi xách, quên thuốc lá… “Không hiểu tôi có để quên ở đây không?…” Nàng mỉm cười như nghe một lời nói dối vùng về của con nít.

Nàng ngồi xuống trước mặt tôi, đưa bàn tay lấp lánh màu hồng ngọc vén cao làn tóc dày rậm, hơi quăn và đen như phím dương cầm, để lộ toàn vẹn gương mặt thiếu phụ kiều diễm mê hồn. Nàng nhìn tôi với sánh mắt nồng nàn pha chút giễu cợt.

“Cái mặt em như ri mà anh chộ cả ngày không chán răng anh?”

– Mới bước chân ra

Anh đà quay lại

Mặt em anh chộ cả ngày

Anh không chán răng anh…?

– Nói chi mà lạ rứa em

Có khi mô con chim bay chán trời xanh

Con cá lội chán nước

Ngọn lửa chán củi cành…

Chỉ khi mô

Con sông chán chảy

Ngọn gió chán thổi

Cây đờn chán giây

Bàn tay chán ngón

Cái nón chán quai

Vừng trăng chán soi

Rễ cây chán đất

Đến lúc chừ anh mới chán chộ mặt em…

Chương năm: Mưa Huế

Huế đón con về Huế đổ mưa… Biết bao thế hệ thi nhân đã xưng tụng Huế: Huế đẹp, Huế thơ… Nhưng ai là Huế đích thực mới ngấm đòn thiên nhiên Huế: nghiệt ngã và dữ tợn

Nắng thì bùn hoá đá

Mưa thì đá hoá bùn…

Mùa đông, thời tiết cả nước khô hanh tạnh ráo thì Huế mưa… Mưa đã nhiều ngày vẫn không ngớt. Tôi và nàng dạo dọc bờ sông Hương dưới vòm trời tầm tã đan chéo mưa. Nàng ôn lại những kỷ niệm một thời hạnh phúc của Nàng… Giọng Nàng lúc gần lúc xa trong tiếng mưa và tiếng sóng vỗ về bờ cỏ ướt. Chốc chốc Nàng ngừng nói, đưa chót lưỡi liếm cặp môi nhạt nhoà nước mưa.

Em đã có lần sang Nga… Lần đầu tiên em được nhìn thấy tuyết… Em cùng mấy người bạn Nga, những nhà thơ nổi tiếng, đi dạo quanh Hồng Trường, chân dẫm lên tuyết trắng xốp đầu mùa trinh bạch đến sững sờ như những trang văn xuôi của I-van Bu-nin… Em ngắm không chán mắt những tượng đài của các nhà thơ: Léc-măng-tốp, Pút-skin, Mai-a, Essênhin… đứng sừng sững trong đêm trắng Pê-téc-bua…

Em tưởng chừng như họ sắp mở những cặp môi đồng dính tuyết đọc cho em nghe những vần thơ tình kỳ diệu mà em thuộc lòng từ thời con gái… Năm ngoái em sang Căm-pu-chia trong đoàn ký giả. Em đến thăm kỳ quan Ăng-ko. Em trèo cả ngàn bậc đá lên đền Bai-om, ngôi đền cao nhất khu Chùa Tháp, chụp ảnh với tượng nàng Áp-sa-ra múa trong dáng lụa…

Những chuyện Nàng kể như một vành gai xiết lồng ngực tôi, mỗi lúc một xiết chặt hơn. Máu tim tôi sôi trào vì ghen… Tôi ghen với tất cả: bê tông Hồng Trường, đá lát nên Ăng-ko, những bông tuyết đầu mùa, đêm trắng Pê-téc-bua, với Pútskin, Léc-măng-tốp, Mai-a, nàng Áp-sa-ra…

Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, càng xối xả. Giọng nàng tự nhiên nghẹn lại. Tôi ngoảnh sang nhìn. Qua màn mưa, gương mặt nàng tái nhợt.

“Em yếu tim, em bỗng thấy tim đau nhói” – Giọng nàng thì thào run rẩy – “Em không sao chịu thấu cái mưa Huế khủng khiếp này… Anh đưa em về…”

Trái tim em không được bình yên!

Bức điện khẩn tôi nhận từ đáy mắt em

Nói dại dột

Một sớm mai nào đó

Em bỗng bay mất

Tôi sẽ tan thành mưa Huế những ngày đông

Tôi sẽ xối xả xuống tất cả những nơi nào em đã đặt chân

Đá Ăng-ko Thom

Và bê tông Hồng trường

Sẽ phải xói lở

Vì những cơn mưa dai dẳng dữ dội

Đêm trắng Pe-téc-bua sẽ sẩm tối

Đền Bai-on ngập lụt phải đi thuyền

Léc-măng-tốp

Pust-skin

Mai-a

Nàng Áp-sa-ra

Đồng và đá

Lần đầu tên được nếm mùi mưa Huế

Họ liếm những cặp môi ướt đẫm

Và kêu lên:

– Ôi cái mưa khùng điên

Mưa không còn biết gì tới chừng mực!

Mưa Huế trả lời trong tiếng rơi sầm sập:

– Làm gì có chừng mực thơ

– Làm gì có chừng mực mưa

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x