Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Trọng Sinh

Chương 2

Lại thêm hai năm trôi qua…

Sau khi xử lý xong chuyện ở cô nhi viện, buổi chiều trước khi ra cửa, Phượng Diêu đi vòng qua phòng viện trưởng, báo rằng bữa tối hắn sẽ không về, có chuyện gì thì cứ gọi vào di động cho hắn.

“Cháu cứ yên tâm đi làm chuyện của mình đi, về trễ một chút cũng không sao.” Bác viện trưởng cười nói.

Đứa nhỏ này… thật trọng tình trọng nghĩa, nếu không đến tuổi này rồi, đứa trẻ nào cũng có kế hoạch riêng của mình, ai còn chịu vùi mình trong cái côi nhi viện không chút tiền đồ này chứ.

Nghĩ tới đây, viện trưởng vội gọi theo cậu thanh niên đang khóa cổng.

“Phượng Diêu!”

Hắn quay đầu, thấy viện trưởng lấy một vật trong ngăn kéo ra, đi vòng qua bàn làm việc đưa cho hắn: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cháu, nhận lấy đi.”

Hắn nhìn vật phẩm trước mặt một chút, không đưa tay ra nhận.

“Không có liên quan gì đến Tôn tiểu thư đâu, là bác tự mình tặng cho cháu.”

Trong những đứa trẻ ở đây, viện trưởng luôn đặc biệt yêu thương hắn, có lẽ là vì chính bản thân hắn là một đứa nhỏ luôn khiến người khác đau lòng. Có ai lại ngốc như hắn chứ, kiếm được tiền đều dồn hết vào việc cải thiện cuộc sống ở cô nhi viện, không hề tư lợi cho riêng mình, có cái di động dùng nhiều năm vậy rồi, bị mấy đứa nhóc làm rớt cũng không chịu bỏ, khiến người khác không nhịn được mà muốn suy tính giúp hắn.

Phượng Diệu nghi hoặc ba giây rồi đưa tay nhận lấy, cúi đầu nói cảm ơn.

“Hai mươi tuổi, cháu… có những dự định gì khác không?”

Dự định? “Ví dụ như?”

“Bác nói là… Cháu có định ra ngoài trải nghiệm một chút hay không…” Thấy hắn ngạc nhiên ngước mắt, viện trưởng vội vàng bổ sung: “Không phải là bác đuổi cháu, nơi này vĩnh viễn luôn là nhà của cháu, lúc nào cháu cũng có thể quay về.”

“Là sao?” Nếu không phải không cần hắn, vậy tại sao lại muốn đuổi hắn?

Đối diện với đôi mắt đầy mê mang đó, viện trưởng đau lòng vỗ vai hắn: “Mấy năm nay, trừ việc cháu ra ngoài đi học, cuộc sống chỉ quanh quẩn ở nơi này. Bác nghĩ, cuộc sống của cháu không thể bị vây mãi ở cái nơi nhỏ hẹp này được, mỗi đứa bé lớn lên, bác đều muốn thả cho tụi nó bay đi, các cháu sẽ gặp được người bầu bạn, cùng cô ấy tạo dựng một gia đình, có sự nghiệp của mình, nếm trải những thứ mới lạ, theo đuổi đam mê của mình… Tình cờ nhớ tới thì trở về thăm người mẹ già này một chút, vậy là đủ rồi.”

Theo đuổi thứ mình thích…

Hắn thích gì? Hắn muốn cái gì? Cho tới nay, nhu cầu ham muốn hưởng thụ vật chất của hắn vô cùng đơn giản, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nếu bác viện trưởng không nhắc tới, hắn nghĩ hắn vẫn sẽ ở mãi chỗ này, đến tận cuối đời.

“Như bây giờ, không được sao?”

“Không phải không được, nhưng cháu còn chưa thử đã dễ dàng từ bỏ, vậy rất đáng tiếc.” Viện trưởng suy nghĩ một chút: “Nếu không thì, cháu đi trải nghiệm một chút, nếu thấy không tốt thì lại trở về.”

Hắn quá kỳ lạ. Lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa trẻ này là lúc nó bảy tuổi, không hề có vẻ ngây thơ mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có, đôi mắt lạnh lùng mà cô tịch, khi đó bà đã biết đứa trẻ này không phải người bình thường.

Bởi vì bà luôn mong muốn mỗi đứa trẻ đều được đến trường đi học, nên hắn cũng nghe lời mà đến trường học, năm mười tám tuổi đã lấy được văn bằng đại học, học lên nghiên cứu sinh, nếu hắn có lòng, sợ gì không thể có được thành tựu đặc sắc trong cuộc sống?

Bởi vì, bà hi vọng hắn chịu xông pha, vươn mắt nhìn ra thế giới, bất luận cuối cùng có kết quả gì… Có lẽ là địa vị xã hội, có lẽ là cuộc sống giàu sang, cũng có lẽ là nhân duyên mỹ mãn, thì đối với hắn đều tốt cả, đúng không?

Sau khi nói chuyện với viện trưởng, Phượng Diêu ngồi xe buýt đến nội thành, suy nghĩ vẫn dừng lại ở cuộc nói chuyện đó.

Cho đến nay, ngoại trừ bài vở, cô nhi viện chính là trọng tâm toàn bộ cuộc sống của hắn, ngay cả công việc cũng là vì muốn thay đổi hoàn cảnh ở cô nhi viện, rời khỏi nơi này, ngay cả việc phải bắt đầu từ đâu hắn cũng không biết.

“Hay là… cháu có muốn về nhà một chuyến không?” Viện trưởng thử dò xét, đưa cho hắn một đề nghị.

Hắn chấn động.

Nhà…

Đã bao lâu rồi không được nghe đến chữ này? Bắt đầu từ lúc Tôn Y Nỉ dắt tay hắn rời khỏi chỗ đó, hắn chưa bao giờ được nghe qua. Một sao chổi sẽ chỉ mang đến tai nạn cho cái nhà kia, bọn họ hận hắn, chán ghét hắn, tất nhiên cũng không cần, vậy thì hắn cần gì phải trở về để gây nên khủng hoảng cho người khác?

Đẩy cái suy nghĩ nhất thời ấy ra khỏi đầu, sau khi xuống xe buýt, hắn chuyển sang tàu điện ngầm, lại đi bộ thêm năm phút đồng hồ, dừng trước tòa nhà công ty Khoa Kỹ (Khoa học kỹ thuật).

Sau khi báo tên cho quầy tiếp tân, hắn vào thang máy lên tầng mười ba.

Sau khi ký xong những hợp đồng cần ký, hắn không định ở lại lâu, muốn đứng dậy ra về.

“Xin chờ một chút.” Đối phương đóng hợp đồng, gọi hắn lại.

Phượng Diêu quay đầu.

Cô gái này là em của người phụ trách công ty Khoa Kỹ, tên là Hướng Duy Hoan, rất có năng lực, làm việc nhanh nhẹn, quyết đoán, cái hình tượng nữ cường nhân được gắn lên người cô hoàn toàn không có chút phản cảm nào.

“Anh có việc gấp phải đi sao?”

Hắn suy nghĩ, lắc đầu.

“Vậy muốn mời anh ăn một bữa cơm, anh có nể mặt không?”

Cô đã từng hẹn nhiều lần, nhưng chưa một lần thành công, hắn luôn nói muốn về phụ giúp cô nhi viện một tay.

Nếu không phải vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc, hơn nữa còn biết rõ tác phong không quanh co vòng vèo của hắn, cô sẽ thật sự cho là hắn đang kiếm cớ từ chối.

Lúc này Phượng Diêu mới nhớ tới, bọn họ biết nhau… cũng đã được năm năm!

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x