Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Vẫn Ở Bên Anh của tác giả Quỳnh Giao mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2

Nửa khuya ngày mười tháng sáu năm sau. Tuyết Hà lâm bồn. Đêm ấy Di Thân Vương phủ giới nghiêm cẩn mật. Trong phòng của Tuyết Hà, ngoài bà mụ, bà Phước Tấn, và cô Lan ra, không ai khác, ngay a hoàn tâm phúc của Tuyết Hà là Phỉ Thúy cũng không được phép vào.

Hơn hai mươi bốn giờ đau bụng, Tuyết Hà mới sinh. Sự đau đớn làm người nàng lả đi. Bây giờ Tuyết Hà mới biết là niềm vui của cuộc sống bao giờ cũng bắt đầu từ nối đau tuyệt đỉnh. Cái đau tưởng chừng như chết đến nơi, nhưng Tuyết Hà đã không chết.

Sau cơn đau, Hà đã nghe thấy tiếng khóc.

– Oa! Oa! Oa! Oa!

Tiếng khóc của trẻ thơ. Không có âm thanh nào kỳ diệu như vậy. Người Tuyết Hà lả chả mồ hôi. Tuyết Hà đã chìa tay xin bà Phước Tấn:

– Mẹ! Cho con nhìn một chút đi! Mẹ! Con trai hay con gái vậy?

Bà Phước Tấn đã không trả lời, bà hạ lệnh cho mụ đỡ đẻ:

– Mang nó đi.

– Vâng

Bà mụ đỡ đẻ đáp và định mang đứa bé đi.

Tuyết Hà hoảng hốt:

– Mẹ! Mẹ! Ít ra mẹ phải cho con nhìn nó một lần chứ? Cho con nhìn một lần thôi!

– Không được! Muốn dứt phải dứt ngay từ đầu, con không nên nhìn thấy nó!

– Mẹ! Tuyết Hà quay lại, định nhảy xuống giường

– Mẹ đã từng làm mẹ, mẹ hiểu… Sao mẹ lại ác thế… Mẹ thương con, mẹ hãy cho con nhìn nó một lần thôi, rồi con sẽ không nhắc, không hỏi gì đến nó nữa. Mẹ!

Bà Phước Tấn mềm lòng.

– Thôi được, nhưng chỉ lần này thôi nhé!

Và bà quay sang bà mụ:

– Mang nó trở lại đây.

Bà mụ mang đứa bé lại gần giường, đưa ra cho Tuyết Hà. Tuyết Hà nhổm người dậy cố nhìn.

Đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn, nhưng đôi mày đã có nét thanh tú, chiếc miệng nhỏ. Đôi mắt với những cọng lông mi dài. Chắc chắn là mắt nó phải đẹp. Tuyết Hà nghĩ, lớn lên hẳn phải giống A Mông lắm, nhưng nó là trai hay gái đây? Đứa bé bụ bẫm quá. Tuyết Hà đưa tay lên định vuốt lấy đôi chân nhỏ xíu nhưng bà Phước Tấn đã đậy tấm chăn lại nói:

– Thôi đủ rồi! Mang đi đi!

Bà mụ vội bế đứa bé đi, Tuyết Hà đau khổ, đưa tay lên:

– Cho con ngắm thêm chút nữa đi. Hãy cho con ngắm thêm một chút đi mẹ!

– Tuyết Hà! Bà Phước Tần chụp lấy bàn tay con gái – Con nên biết là từ đây về sau, mãi mãi không bao giờ con gặp nó. Vậy tại sao không nghĩ là mình không có nó? Hỏi mà làm gì? Nhìn mà làm gì? Biết con trai hay con gái để làm gì? Ích lợi gì đâu?

Bà mụ đã mang đứa bé đi. Tuyết Hà đau khổ, rã rời. Nàng nắm lấy tay mẹ, nghẹn ngào:

– Mẹ! Con đã làm theo ý mẹ. Con sẽ không hỏi han gì đứa bé. Trai hay gái mặc kệ, nhưng mẹ phải hứa với con một điều… là mẹ phải để cho nó sống. Mẹ không được giết nó. Mẹ có thể giao nó cho một người nào đó hoặc cho giáo hội hoặc cho nhà chùa nuôi dưỡng. Tóm lại nó phải sống. Mẹ hứa đi!

Bà Phước Tấn bàng hoàng nhìn con. Tuyết Hà rõ là thông minh. Con bé đã tiên liệu mọi thứ. Vương Gia là người cứng cỏi, người không muốn để lại bất cứ vết tích ô nhục nào.

– Mẹ! Con lạy mẹ! Con van xin mẹ mà!

Tuyết Hà thấy bà Phước Tấn đứng yên, sợ hãi tiếp:

– Mẹ hãy cứu lấy con của con. Dù gì nó cũng là dòng máu của con, nó là cháu ngoại của mẹ cơ mà.

Bà Phước Tấn đứng bật dậy. Bà vội vã bước nhanh ra cửa

Từ đấy, Tuyết Hà không biết gì đến đứa bé. Bà Phước Tấn cũng không nhắc đến. Vương Gia thì dĩ nhiên yên tâm. Chắc chắn đứa trẻ kia đã được “thanh lý” xong rồi.

Đứa con của Tuyết Hà, giống như người chồng ngày nào đã cùng Hà bái thiên địa trong Ngọa Phật Tự, thoắt hiện rồi biến nhanh, chỉ để lại dấu ấn trong lòng nàng.

Mùa đông năm ấy một lễ cưới được tổ chức long trọng trong hoàng cung. Tuyết Hà lên kiệu hoa để về làm dâu nhà họ La như giao ước.

Lễ cưới lớn chưa từng có. Cung nữ với những chiếc áo sặc sỡ. Đám rước đứng dài hai bên đường. Những chiếc kiệu hoa sơn son thiếp vàng, những trái châu đầy mầu sắc. Tuyết Hà trong chiếc áo thêu rực rỡ, đầu đội mão cô dâu, đầy châu ngọc, ngồi trên kiệu. Tiếng kèn, trống phên la inh trời. Tiếng pháo nổ không ngớt. Phỉ Thúy với tư cách a hoàn trung thành theo hầu chủ, cũng mặc áo mới thêu hoa đi cạnh kiệu. Từ đây về sau họ sẽ là người nhà họ La.

Cái không khí tưng bừng đó mang lại cho mỗi người một ý nghĩa…

Lễ bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, rồi động phòng.

Buổi tối, dưới ánh hồng lạp, đêm hoa chúc tỏa ngát hương trầm.

Hôm ấy, La Chí Cang uống nhiều rượu, nhưng chưa say. Người thanh niên mười chín tuổi (lớn hơn cô dâu một tuổi), cảm thấy lòng lâng lâng niếm vui, sắp được làm chồng một Quận chúa, sắp là rể của Di Thân Vương.

Nhớ lại trước đó, khi đính hôn, mẹ Cang đã tìm cớ ghé qua Vương phủ, lúc về người đã khen không tiếc lời.

– Cô nàng Quận chúa đó ư? Mắt to, da như bông bưởi… đúng là một người đẹp, mẹ thấy đã hài lòng. Đó là chưa nói cô ấy ăn nói lại nhỏ nhẹ, lễ phép… Con nhà gia giáo chừng mực có khác.

Chí Cang ngay từ năm mười sáu đã biết sau này mình sẽ là chồng Quận chúa. Đây không phải lần đầu tiên nhà họ La thông gia với Vương quyền, ngay ông nội của chàng cũng đã từng cưới cô Quận chúa thứ mười một của Tịnh Thân Vương phủ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x