Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Vật Chất Tối Của Ngài Tập 2 – Con Dao Kì Ảo của tác giả Philip Pullman

1. Con mèo và những cây duyên mộc

Will kéo tay mẹ và nói: “Đi nào, đi nào mẹ…”

Nhưng mẹ cậu lại chần chừ. Bà vẫn sợ. Will đưa mắt rà soát khắp con phố nhỏ nhuộm ánh trời chiều, dọc theo những hiên nhà nằm sau các khu vườn nhỏ xíu và hàng rào cây hoàng dương, trong lúc mặt trời chiếu rọi rực rỡ lên một bên cửa sổ và để bên còn lại ngập chìm trong bóng tối. Không còn nhiều thời gian nữa. Lúc này mọi người hẳn đang dùng bữa, chẳng bao lâu nữa những đứa trẻ khác sẽ tới, nhìn ngó, bình luận và nhận ra. Đợi chờ là rất nguy hiểm, nhưng như thường lệ, tất cả những gì cậu bé có thể làm chỉ là thuyết phục mẹ mình.

“Mẹ, cùng vào gặp bà Cooper đi,” cậu nói. “Xem này, chúng ta gần tới nơi rồi.”

“Bà Cooper à?” Bà ngờ vực hỏi.

Nhưng cậu bé đã rung chuông cửa. Cậu phải đặt cái túi xuống để làm việc đó vì tay còn lại vẫn đang nắm lấy tay mẹ. Đáng lẽ cậu đã rất bực bội nếu bị phát hiện rằng mười hai tuổi rồi mà vẫn còn nắm tay mẹ, nhưng cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra với bà nếu không làm vậy.

Cánh cửa mở ra, đứng đó là bóng dáng lưng còng già cỗi của vị giáo viên piano, với mùi nước oải hương phảng phất mà cậu bé vẫn còn nhớ.

“Ai đó? Có phải William không?” Bà già hỏi. “Hơn một năm rồi ta chưa gặp cháu. Có chuyện gì vậy, cháu yêu?”

“Cháu muốn vào trong, xin bà, cả mẹ cháu nữa,” cậu nói vẻ kiên quyết.

Bà Cooper nhìn người đàn bà đầu tóc rối bời, mép nhếch lên thành một nụ cười ngờ nghệch, rồi sang thằng bé với ánh nhìn chòng chọc đầy bất hạnh, đôi môi mím chặt, hàm dô ra. Rồi bà thấy rằng bà Parry, mẹ của Will, chỉ trang điểm duy nhất một bên mắt mà bản thân không hề nhận ra. Cả Will cũng không để ý thấy. Có chuyện gì đó không ổn.

“Thôi được rồi…” Bà nói rồi bước tránh sang một bên để nhường chỗ trong hành lang hẹp.

Will rà soát con đường trước khi đóng cửa lại. Bà Cooper nhận thấy bà Parry đang giữ chặt lấy tay con trai mình, còn cậu bé thì ân cần dẫn mẹ vào phòng khách nơi chiếc piano được đặt (hẳn nhiên đó là phòng duy nhất cậu biết). Bà cũng nhận thấy quần áo của bà Parry hơi có mùi mốc, như thể chúng đã ở trong máy giặt quá lâu rồi mới được sấy; và nét tương đồng giữa hai người khi họ ngồi trên sofa, để cho nắng chiều rọi lên toàn bộ gương mặt: hai gò má rộng, đôi mắt to tròn, hàng lông mày đen thẳng băng.

“Sao vậy William?” Bà già hỏi. “Có chuyện gì thế?”

“Mẹ cháu cần một chỗ ở tạm trong vài ngày,” cậu đáp. “Ngay lúc này thì việc chăm sóc mẹ ở nhà là quá khó khăn. Ý cháu không phải là mẹ cháu bị ốm. Mẹ cháu chỉ có chút lẫn lộn, bối rối và hơi lo lắng tí thôi. Không khó để chăm sóc mẹ cháu đâu ạ. Mẹ chỉ cần có ai đó đối xử tử tế với mình và cháu nghĩ bà có thể làm việc đó khá dễ dàng, có lẽ vậy.”

Người đàn bà đang nhìn con mình nhưng chẳng có vẻ gì là hiểu chuyện, bà Cooper nhận thấy một vết bầm trên má bà. Will không hề rời mắt khỏi bà Cooper, trông cậu bé thật tuyệt vọng.

“Mẹ cháu sẽ không gây tốn kém đâu ạ,” cậu nói tiếp. “Cháu có mang vài gói thức ăn đủ cho mấy ngày, cháu nghĩ vậy. Bà cũng có thể ăn cùng nữa. Mẹ cháu không ngại phải chia sẻ đâu ạ.”

“Nhưng… Ta không biết liệu mình có nên… Chẳng phải bà ấy cần một bác sĩ sao?”

“Không! Mẹ cháu đâu có bệnh.”

“Nhưng chắc hẳn phải có người nào đó có thể… Ý ta là, không có hàng xóm hay ai đó trong gia đình…”

“Chúng cháu không có họ hàng nào cả. Chỉ có hai người bọn cháu thôi. Còn hàng xóm thì quá bận rộn.”

“Vậy còn dịch vụ xã hội thì sao? Ta không có ý ngăn cháu, cưng ạ, nhưng…”

“Không! Không. Mẹ cháu chỉ cần một chút trợ giúp thôi. Cháu không thể hỗ trợ mẹ trong một thời gian nhưng sẽ không lâu đâu ạ. Cháu sắp… Cháu có việc cần làm. Nhưng cháu sẽ sớm trở lại để đưa mẹ về nhà, cháu hứa đấy. Bà sẽ không phải làm lâu đâu ạ.”

Sự tin tưởng trong ánh mắt khi người mẹ nhìn đứa con trai của mình, sự trìu mến và an lòng khi thằng bé quay lại mỉm cười với bà khiến bà Cooper không nỡ từ chối.

“Chà,” bà nói trong lúc quay sang phía bà Parry, “chỉ một vài ngày thì sẽ không có vấn đề gì. Cô có thể sử dụng phòng của con gái ta, nó đang ở Australia, nó sẽ không cần cái phòng nữa đâu.”

“Cảm ơn bà,” Will nói rồi đứng bật dậy như thể đang vội phải đi ngay.

“Nhưng cháu định sẽ ở đâu?” Bà Cooper hỏi.

“Cháu sẽ đến ở với một người bạn,” cậu đáp. “Cháu sẽ gọi điện thường xuyên nhất có thể. Cháu có số của bà rồi. Sẽ ổn thôi ạ.”

Mẹ cậu bé đang nhìn cậu đầy kinh ngạc. Cậu cúi xuống vụng về hôn bà.

“Mẹ đừng lo,” cậu nói. “Bà Cooper sẽ chăm sóc mẹ tốt hơn con, thật đấy. Ngày mai con sẽ gọi điện nói chuyện với mẹ nhé.”

Hai người ôm chặt lấy nhau, rồi Will hôn bà thêm một lần nữa và nhẹ nhàng gỡ vòng tay của bà đang ôm lấy cổ mình trước khi bước ra cửa chính. Bà Cooper có thể thấy rằng cậu bé đang buồn vì đôi mắt cậu long lanh ầng ậc nước. Nhưng không quên phép lịch sự, cậu quay lại chìa tay ra.

“Tạm biệt bà,” cậu nói, “và cảm ơn bà rất nhiều.”

“William,” bà nói, “ước gì cháu kể với ta chuyện gì đang diễn ra…”

“Chuyện hơi phức tạp một chút,” cậu bé đáp, “nhưng mẹ cháu sẽ không gây phiền phức gì đâu, thật đấy ạ.”

Đó không phải điều bà muốn nói, cả hai đều biết vậy; nhưng vì lí do nào đó, Will phải đảm nhận công việc này, dù cho đó có là việc gì đi nữa. Người phụ nữ lớn tuổi nghĩ rằng bà chưa từng thấy một đứa trẻ nào cứng rắn đến vậy.

Cậu bé quay đi và lập tức nghĩ tới căn nhà trống trơn.

Will và mẹ sống trong một khu nhà hiện đại gần đường vành đai, với hàng chục căn nhà giống hệt nhau mà trong đó căn của họ là tồi tàn nhất. Khu vườn trước nhà chỉ là một bãi đất mọc đầy cỏ dại; mẹ cậu bé đã trồng vài cây bụi hồi đầu năm, nhưng chúng đều héo rồi chết rũ vì thiếu nước. Khi Will vòng qua góc nhà, con mèo Moxie của cậu ló ra khỏi vị trí ưa thích dưới cây cẩm tú cầu vẫn còn sống, nó vươn người, chào đón cậu chủ bằng một tiếng meo dịu dàng rồi rúc đầu vào chân cậu bé.

Cậu bế con mèo lên, thì thầm: “Chúng đã trở lại chưa, Moxie? Mày có thấy chúng không?”

Căn nhà im lặng như tờ. Trong những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà, người đàn ông phía bên kia đường đang cọ rửa xe, nhưng ông ta không để ý đến Will, và Will cũng chẳng nhìn ông ta. Người ta càng ít để ý thì càng tốt.

Cậu bé vừa ôm Moxie trên ngực, vừa mở cửa rồi vội bước vào trong. Sau đó cậu chăm chú lắng nghe trước khi đặt con mèo xuống, chẳng có gì để nghe cả; căn nhà trống không.

Will mở một hộp thức ăn cho con mèo rồi để nó ăn trong bếp. Còn bao lâu nữa thì gã đàn ông quay lại? Chẳng có cách nào đoán được nên tốt hơn hết là phải nhanh chóng hành động. Cậu lên trên tầng và bắt đầu tìm kiếm.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x