Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ngày mười bốn tháng Chín.

Hình như tôi không có mắt nhìn đàn ông.

Ngồi trên chiếc máy bay đang chòng chành giữa không trung, tôi bất chợt nhận ra điều này.

Đã rời khỏi Saipan được hai tiếng đồng hồ, máy bay chẳng những không giữ được thăng bằng, mà ngược lại, còn lắc lư dữ dội hơn thế.

Tôi ngồi tại vị trí, im lặng nhắm mắt, cảm nhận cơ thể mình dập dềnh theo từng chuyển động hạ xuống bay lên của máy bay. Nếu nói như vậy rất thoải mái, hiển nhiên là nói dối, song hiện giờ cũng chỉ còn cách thả lỏng toàn thân, phó mặc cho số phận.

Thế nhưng, người bạn đồng hành bên cạnh tôi lại có vẻ như đang không ngừng toát mồ hôi lạnh. Một tay cậu ta che miệng, chốc chốc lại phát ra tiếng hừ hừ, đám râu ria xồm xoàm trên cằm khẽ rung rung.

“Anh không sao chứ ạ? Hay là anh uống thuốc nhé?”

Người cất giọng dịu dàng hỏi cậu ta như thế không phải tôi, mà là nữ tiếp viên hàng không.

“Ừm, không… không sao.”

“Anh có cần uống chút đồ không ạ?”

“Vậy thì… Cho tôi cốc bia đi. Cổ họng khát đến bốc khói ra rồi.”

Tôi không giả vờ ngủ thêm nữa, cất giọng gọi nữ tiếp viên hàng không đang định rời đi. Theo nhịp chòng chành của máy bay, cô tiếp viên hàng không chuyển cái nhìn sang phía tôi, tôi nói với cô ta rằng mình muốn một tách cà phê.

“Không ngủ được à?”

Makihara không trả lời mà nở nụ cười mệt mỏi.

“Trong người đang khó chịu mà còn uống bia, cậu chịu được sao?”

“Đâu có gì khó chịu đâu.”

“Nhìn sắc mặt cậu tái xanh rồi kìa.”

Nghe tôi nói, Makihara chỉ cười mập mờ. Nhìn thấy nụ cười kỳ quái ấy, tôi liền chuyển ánh nhìn đi nơi khác.

“Máy bay mà rơi xuống mới tốt ấy.”

Makihara nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Sẽ không rơi xuống đâu. Chẳng qua chỉ là chịu ảnh hưởng của cơn bão nên mới thế thôi.”

“Nếu máy bay rơi thật thì tôi có thể cùng Soko chết vì tình rồi.”

Thực ra tôi quá hiểu, cậu ta cơ bản không có dũng khí và khí phách chết vì tình. Tôi lẩm bẩm trong bụng như thế, miệng khẽ cười khẩy. Hình như Makihara cảm nhận được, đột nhiên cậu ta tóm lấy tay tôi.

“Này, Soko.”

“Xin cậu đấy, đừng có khuyên tôi nữa.”

“Tại sao chúng ta lại bắt buộc phải chia tay chứ? Vốn dĩ tôi muốn đợi sau khi em ly hôn sẽ chung sống cùng em mà.”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đừng nhiều lời nữa.”

“Nhưng tôi không thể chấp nhận được điều ấy…”

Lúc này, hệ thống loa phát thanh bỗng đưa tin: “Sau đây sẽ có thông báo đến từ cơ trưởng.”

“Máy bay sắp rơi xuống rồi!” Cậu học sinh tiểu học ngồi bên cạnh, cách chỗ tôi một lối đi kêu lên. Mẹ cậu vội vàng lừ mắt. Bất giác Makihara càng túm tay tôi chặt hơn.

Dĩ nhiên chương trình phát thanh của cơ trưởng sẽ không nói những nội dung gây hoang mang. Nam cơ trưởng thông báo với chúng tôi bằng giọng nói mơ hồ: Đêm qua, cơn bão mạnh ở khu vực giáp ranh Kanto vừa mới đổ bộ vào bán đảo Izu, luồng không khí trên không khu vực Kansai tương đối xấu, máy bay không thể hạ cánh xuống Osaka, hy vọng mọi người cho phép máy bay hạ cánh xuống Fukuoka.

“Là Fukuoka đấy.”

Tôi và Makihara đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói. Mặc dù trước khi lên máy bay chúng tôi đã được thông báo, do ảnh hưởng của cơn bão, máy bay có thể sẽ hạ cánh xuống Osaka mà không phải Tokyo, nhưng không ngờ bây giờ lại là Fukuoka. Tôi lại nhắc lại địa danh này một lần nữa:

“Fukuoka…”

“Này, đợi đã! Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa! Vé tàu Shinkansen lượt về đã đặt xong đâu vào đấy cả rồi!”

Makihara gọi giật cô tiếp viên hàng không đang bưng đồ uống đến, nét mặt xem chừng sắp khóc đến nơi.

“Này, các người có thể bảo đảm chắc chắn rằng chúng tôi sẽ đến được Tokyo không? Ngày mai tôi buộc phải đi làm đấy.”

“Đương nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Những vấn đề liên quan đến vé tàu lượt về, một lát nữa sẽ được thông báo.”

Cùng một vấn đề, chắc hẳn trên đoạn đường bưng đồ uống này, cô ta đã bị hỏi vô số lần. Nhưng tôi thấy cô ta vẫn mỉm cười, trả lời một cách máy móc.

Makihara nhận lấy bia, mở nắp lon rồi buông tiếng thở dài nặng nề. Tôi cầm cốc giấy đựng cà phê, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu ta.

Có gì ghê gớm đâu nhỉ!

Chẳng qua chỉ là chuyến bay đáng ra nên hạ cánh ở Osaka đã phát sinh thay đổi, chuyển hướng đến Fukuoka thôi mà. Có mỗi chút chuyện cỏn con đó mà người đàn ông này lại hốt hoảng lo sợ, cậu ta đang lo lắng điều gì cơ chứ? Tại sao lại không thể bình tĩnh ngồi đợi?

Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhìn Makihara nhấp nhổm trên ghế, hai đầu gối không ngừng rung rung bằng ánh mắt vô tình, bình tĩnh.

Thế mà người chọn kiểu đàn ông như thế để làm tình nhân, không phải ai khác lại chính là bản thân tôi đấy.

Chẳng hiểu sao, lúc mới yêu, thậm chí tôi còn muốn ly hôn chồng để có thể được chung sống cùng cậu ta nữa kia đấy. Nhưng sau một thời gian dài qua lại, cậu ta đã hiện nguyên hình, bộc lộ đầy đủ những bản chất vốn có của mình.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x